Khi viết các bài viết này tôi không hy vọng rằng có ai đó bấm vào xem, cũng không hy vọng có ai đó đọc hết bài, càng không hy vọng có ai đó đồng cảm vì tôi biết đây là một dạng bài viết không hợp với nội dung website FTAC và cũng không phải thứ mà đa số người quan tâm. Tôi chỉ viết đơn thuần là vì có cảm hứng viết và chủ yếu là viết cho chính mình. FTAC là một sản phẩm tinh thần của tôi, cũng là nơi tôi hoạt động nên tôi chọn gửi lên để cho vui. Tuy nhiên nếu có ai đó hữu duyên có thể đọc, đồng cảm và ứng dụng được gì đó để giải tỏa bớt các áp lực trong cuộc sống thì tôi cũng rất vui.
Nếu muốn đọc hay tư vấn về luật thuế xin qua menu khác hoặc nhắn vào Hotline tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình.
THANG ĐO Ý THỨC
Phương pháp đo lường mức năng lượng ý thức trong mọi hoàn cảnh, sự kiện và hoạt động được phát triển bởi Tiến sĩ David R. Hawkins. Trong hệ thống này, ông xây dựng một thang đo năng lượng ý thức trải dài từ 1 đến 1000. Việc đo lường không dựa vào lý trí phân tích, mà dựa trên khả năng cảm nhận trực tiếp của cơ thể. Phương pháp này cho biết một quy luật: cơ thể con người luôn phản ứng rất rõ rệt trước mức năng lượng của bất kỳ hoàn cảnh hay đối tượng nào mà nó tiếp xúc. Khi tiếp xúc với những yếu tố có mức năng lượng ý thức dưới 200, cơ thể lập tức trở nên yếu đi, nặng nề, và năng lượng ý thức của ta cũng bị kéo xuống. Ngược lại, khi tiếp xúc với những yếu tố có mức năng lượng ý thức trên 200, cơ thể trở nên mạnh mẽ, ổn định và giàu sức sống hơn; ý thức của ta cũng trở nên sáng tỏ và sâu sắc hơn. Cơ thể, theo cách nhìn này, không chỉ là một thực thể sinh học mà còn là một dụng cụ phản hồi tinh tế, luôn cho ta biết điều gì nâng đỡ và điều gì làm suy giảm sức mạnh thể chất cũng như độ sáng tỏ và sâu sắc của nhận thức.
Điều này hoàn toàn có thể được kiểm chứng nếu ta để tâm quan sát chính mình. Khi tiếp xúc với những kích thích mạnh như phim khiêu dâm, trò chơi điện tử gây nghiện, hay việc lướt mạng xã hội để đọc drama, xem các bài đăng đầy phán xét và tranh cãi; hoặc khi bước vào những không gian náo nhiệt như quán bar, vũ trường, quán nhậu – nơi năng lượng hưng phấn bị đẩy lên cực độ; khi chìm vào các nội dung sáo rỗng như những bộ phim thiếu chiều sâu, các bài báo rác chỉ nuôi dưỡng sự tiêu cực và kích động cảm xúc; hay khi ta sống ảo, dành hàng giờ chụp, chỉnh sửa hình ảnh, tìm kiếm sự công nhận liên tục qua từng lượt thích…Hoặc khi mắc kẹt trong những trạng thái tâm lý nặng nề như sợ hãi, tự ti, giận dữ, ganh tị, thù hận hay lo âu – chỉ cần quan sát kỹ, ta sẽ thấy cơ thể phản ứng gần như ngay lập tức. Sức lực giảm sút. Ý thức mờ đi. Một cảm giác đờ đẫn, phờ phạc len vào toàn thân. Ta trở nên mệt mỏi, buồn ngủ, như thể có một lực hút vô hình đang rút cạn sinh khí của mình. Những quan sát này xác nhận tính thực tiễn và khả năng ứng dụng của phương pháp đo lường nói trên.
Tất cả những tác nhân đã đề cập ở trên đều có mức năng lượng ý thức nằm dưới ngưỡng 200. Trong số đó, cảm xúc tự ti – mặc cảm được xem là trạng thái năng lượng thấp nhất, thậm chí còn thấp hơn cả sự nóng giận. Khi rơi vào trạng thái tự ti, xấu hổ, ta như thể tự phủ định chính sự tồn tại của mình. Ở trạng thái ấy, sức mạnh nội tại gần như biến mất; ánh mắt mất đi sự tự nhiên, hơi thở trở nên gấp gáp hoặc ngưng đọng, toàn thân hoàn toàn căng cứng như thể bị khóa lại từ bên trong. Tự ti, xấu hổ chỉ có mức năng lượng nhỉnh hơn cái chết một chút, bởi trong khoảnh khắc đó, bản ngã dường như bị xóa nhòa. Ta vẫn sống, nhưng sự sống bị thu hẹp lại đến mức chỉ còn là một nỗ lực tồn tại mờ nhạt.
Ngược lại, khi ta vận động cơ thể, chơi thể thao, hòa mình vào thiên nhiên trong sự tĩnh lặng, hoặc tiếp xúc với những tri thức có ý nghĩa sâu sắc, cơ thể sẽ lập tức trở nên tươi tắn và dồi dào sinh lực hơn. Tinh thần cũng trở nên tích cực, vững vàng và sáng rõ hơn. — chỉ cần tự quan sát là sẽ cảm nhận được. Cần biết rằng, sự rêm mình, nhức mỏi cơ bắp khi hoạt động thể chất không phải là dấu hiệu cơ thể yếu đi. Đó chính là dấu hiệu cho thấy cơ thể đang chuyển từ trạng thái yếu ớt sang trạng thái mạnh mẽ hơn. Đó là cảm giác đau rêm mang tính thoả mãn và phấn khởi. Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác “dễ chịu” khi ta chìm đắm quá lâu trong sự nghỉ ngơi thụ động: ăn rồi nằm, nằm rồi ăn. Trên bề mặt, nó có vẻ thoải mái, nhưng sâu bên dưới, nền tảng tinh thần lại mang một độ lệch rất tinh vi: sự bất toại nguyện âm ỉ. Nếu quan sát kỹ, ta sẽ nhận ra có một cảm giác yếu ớt, trống rỗng và sai lệch nhẹ nằm ngay dưới lớp vỏ của sự dễ chịu đó — một sự không thỏa mãn rất vi tế của tâm hồn mà nếu không đủ chú tâm và tĩnh lặng rất khó để nhận ra. Hãy chú ý quan sát để thấy sự khác biệt này, vì chính nó sẽ mở ra cánh cửa thay đổi toàn bộ cách ta đối diện với cuộc sống.
Đặc biệt, khi hoàn thành một công việc, một nhiệm vụ với sự chú tâm hoàn toàn, cơ thể không những không bị suy kiệt mà còn trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội; cảm giác hạnh phúc và thoả mãn lan tỏa khắp cơ thể. Chúng ta thường sợ nhiệm vụ, sợ công việc vì nghĩ rằng chúng bóp nghẹt mình. Nhưng thực ra, thứ bóp nghẹt ta không phải là việc thực hiện nhiệm vụ ấy một cách toàn tâm, mà chính là nỗi sợ và lo lắng đối với nhiệm vụ ấy. Thực hiện công việc với sự chú tâm tuyệt đối luôn đem lại năng lượng. Ngược lại, làm việc trong trạng thái hời hợt, thiếu tập trung, hoặc cảm thấy bị cưỡng ép, không tự giác, sẽ gây ra sự suy giảm trong sức mạnh cơ thể và ý thức. Điều này thể hiện rất rõ khi ta hoàn thành một báo cáo hay một nhiệm vụ với sự tận tâm: ta sẽ thấy vui và thoả mãn. Nhưng nếu trì hoãn, không bắt tay vào thực hiện, ta luôn chìm trong cảm giác lo lắng, bất an kéo dài, cơ thể sẽ luôn uể oải, cảm thấy trì trệ và yếu ớt. Trạng thái lười biếng, ngồi không, để tâm trí trôi nổi theo những suy tư vô ích, tự động lặp đi lặp lại trong đầu cũng sẽ làm cơ thể chúng ta yếu đi và tinh thần chúng ta đờ đẩn, vì đó cũng là một trạng thái có mức năng lượng dưới 200.
Những thứ có mức năng lượng dưới 200 đã bao quanh con người suốt hàng ngàn năm, hầu như đã trở thành “dòng chảy mặc định” của nhận thức. Nếu sống vô thức, hoàn toàn để tâm trí vận hành theo thói quen tự động, ta sẽ liên tục tiếp xúc với những thứ có năng lượng thấp mà không hề hay biết — và chúng kéo sức khỏe tinh thần lẫn thể chất xuống một cách âm thầm nhưng rõ rệt. Đỉnh điểm, có thể dẫn đến sự suy kiệt toàn bộ, thậm chí mất nhận thức hoặc đột quỵ. Những trường hợp game thủ nghiện ngập tử vong vì kiệt sức là một ví dụ rõ ràng.
Để thực hiện một hoạt động có mức năng lượng ý thức trên 200, ta gần như luôn phải đối mặt với một lực cản từ bên trong. Sự khó khăn ấy đến từ việc phần lớn chúng ta luôn vô thức hoạt động theo những khuôn mẫu mặc định có mức năng lượng thấp được tạo ra bởi trí não. Các khuôn mẫu ấy không quen với những hoạt động có mức năng lượng cao trên 200 nên nó sẽ tạo ra lực cản để bảo vệ mình. Vì vậy, cần dùng ý chí để tự đẩy mình vượt qua rào cản ban đầu. Chỉ cần bước qua lớp quán tính vô thức và bắt tay vào hành động, kết quả tốt lành sẽ đến gần như ngay lập tức. Ta sẽ cảm nhận được cảm giác hưng phấn, nhẹ nhàng, một sự thoả mãn tinh thần, cùng sự trỗi dậy rõ rệt của sức sống trong cơ thể. Đó là tín hiệu cho thấy ý thức đang được nâng lên, và năng lượng nội tại đang được khơi mở.
Nếu duy trì đủ lâu, mức năng lượng ý thức của ta sẽ tăng trưởng. Khi đó, những hoạt động có năng lượng cao không còn gây khó chịu hay nặng nề nữa; ngược lại, ta bắt đầu cảm thấy tự nhiên, nhẹ nhàng và thậm chí yêu thích chúng. Những thứ kém chiều sâu, làm cơ thể và tinh thần suy yếu — vốn trước đây tưởng như “dễ chịu” — sẽ trở thành những thứ làm ta khó chịu, không còn hợp với mình nữa. Đó là dấu hiệu cho thấy nội tâm đang trưởng thành, và ta nên mừng khi nhận ra điều đó.
Ai có được sự yêu thích tự nhiên đối với một hay vài hoạt động mang năng lượng cao — như thích tắm rửa để làm mới cơ thể, thích vận động, thích sáng tạo, thích sống tự chủ, thích ở trong thiên nhiên, thích đọc sách hoặc nghe sách, thích tìm hiểu về bản chất của cuộc sống, của thực tại, thích thiền, tĩnh lặng, suy ngẫm về những chân lý vận hành ẩn sau từng sự kiện, hoàn cảnh... — thì đó là một may mắn lớn. Chỉ cần có được từ hai đến ba sở thích như vậy thôi, đời sống nội tâm đã được đặt lên một nền tảng rất tốt. Điều quan trọng là biết trân trọng, tận hưởng và duy trì thường xuyên hơn những hoạt động này để thay thế cho những hoạt động mang năng lượng thấp.
Những hiểu biết này chỉ nên được sử dụng để tự hoàn thiện chính mình. Khi quan sát thế giới xung quanh, ta sẽ dễ dàng nhận ra rằng hầu hết mọi người đều đang bị chi phối bởi các mức năng lượng ý thức như vậy. Sự quan sát này không nhằm tạo ra sự phân biệt, mà để ta xác thực lại chân lý qua trải nghiệm, từ đó gia tăng niềm tin và ý chí để tự vượt qua giới hạn, tự đem lại hạnh phúc cho chính mình.
Tuyệt đối không nên dùng những hiểu biết này để chỉ trích người khác. Thay vì phán xét, ta nên thông cảm — bởi những khuôn mẫu ý thức dưới 200 đã tồn tại vô cùng lâu dài trong lịch sử nhân loại, và chúng đã ăn sâu vào nhận thức chung của con người. Trong chừng mực nào đó, tất cả chúng ta đều là nạn nhân của những khuôn mẫu ấy. Mọi sai lầm ta thấy ở người khác thực chất chỉ là tấm gương phản chiếu để nhận ra chính những sai lầm trong ta. Sự quan sát đúng đắn không bao giờ dẫn đến phán xét; nó dẫn đến sự thấu hiểu, và từ đó thúc đẩy ta tự điều chỉnh, tự trưởng thành.
VIỆT





